A- A A+ | Tăng tương phản Giảm tương phản

Đi để trở về

        Xuân yêu thương – Tết sum vầy! Những ngày này không khí mùa xuân đã tràn ngập ở khắp nơi. Hoa đào, hoa mai bung nở. Quất, bưởi cũng rộn ràng xuống chợ phục vụ bà con đón Tết. Nhưng đâu đó, trong các bệnh viện dã chiến, các khu cách ly điều trị bệnh nhân COVID-19 những đồng nghiệp của tôi vẫn đang miệt mài làm việc với cường độ cao, những tưởng như công việc bận rộn làm họ quên rằng mùa xuân đang về.

        

         Ai cũng chọn việc nhẹ nhàng, gian khổ sẽ giành phần ai? Ai cũng muốn bình yên, vậy ai sẽ là người đứng đằng sau những bình yên đó. Cả một năm qua, biết bao tấm gương thầm lặng, biết bao người đã quên bản thân mình. Biết bao gia đình chia cách chưa có ngày gặp lại. Càng đến những ngày Tết đến, xuân về thì cảm giác muốn trở về sum họp trong vòng tay yêu thương của gia đình lại càng thấm.

          Bạn đồng nghiệp của tôi chia sẻ, dù ai lên đường nhận nhiệm vụ đến tuyến đầu chống dịch cũng đã chuẩn bị tinh thần. Nhưng khi đến nơi thì ai cũng vẫn sẽ… choáng. Choáng ở đây là về cường độ công việc, về tính chất và diễn biến các ca bệnh, về điều kiện ăn ở và rất nhiều những điều bất ngờ khác nữa. Đến bây giờ cũng không ai có thể nhớ được bản thân đã trải qua những ngày đầu tiên đó như thế nào. Phải làm việc liên tục nhiều tiếng mỗi ngày trong điều kiện bảo hộ cấp cao nhất cũng là một thách thức không nhỏ mà các y bác sĩ phải đối mặt. Đồ bảo hộ cá nhân bảo vệ các y bác sĩ khỏi nhiễm virus nhưng cũng gây ra tình trạng nóng bức, thiếu nước, vệ sinh cá nhân phải hạn chế, khiến mọi người rơi vào trạng thái mệt mỏi nhanh hơn bình thường. Tuy nhiên những khó khăn thể chất, những áp lực làm việc cường độ cao không thể đánh bại được các y bác sĩ. Khi chứng kiến bệnh nhân nặng tưởng chừng sự sống đã vuột khỏi tay nhưng nay hồi phục và được xuất viện, hay những bệnh nhân dẫu biết trước mắt vẫn còn muôn vàn khó khăn nhưng đã qua cơn nguy kịch thì đó như ngọn lửa thắp lên niềm tin, xua tan mọi mệt mỏi, thôi thúc, tạo động lực cho chúng tôi mỗi ngày phải cố gắng nhiều hơn nữa, nỗ lực nhiều hơn nữa để giành giật lại sự sống mong manh cho người bệnh.” Thế mới thấy, niềm vui, động lực để chúng tôi cống hiến giản dị thế nào. Chúng tôi đã cùng nhau đi qua những ngày tháng khó khăn nhất, nhưng cũng đã sống những ngày tháng đáng sống nhất. Những ngày tháng của tình người lan tỏa, không giới hạn tuổi tác, địa vị.

          Hôm nay, một cô bạn đồng  nghiệp của tôi tiếp tục lên đường nhận nhiệm vụ ở Bệnh viện dã chiến. Những ngày Tết đã cận kề, thu xếp công việc gia đình, tạm biệt bố mẹ già, chồng và hai con nhỏ cô ấy sẽ nhận nhiệm vụ xuyên Tết. Tự nhiên thấy sống mũi cay cay. Công việc cuối năm bận rộn, chẳng thể nào tiễn bạn lên đường. Hai đứa đứng vẫy tay nhau ở cầu thang máy với niềm tin chắc chắn:  Chừng nào trận chiến với “kẻ thù vô hình” vẫn còn chưa kết thúc thì chúng tôi vẫn luôn trong tâm thế sẵn sàng lên đường khi Tổ quốc cần, khi người bệnh đang chờ đợi ở phía trước.

          Cứ thế, từ khi dịch bệnh COVID-19 diễn ra, chúng tôi từng đoàn, từng đoàn nối tiếp nhau lên đường. Xuân đang đến, Tết đang về, khi mọi người, mọi nhà đang quây quần bên mâm cỗ tất niên thì chúng tôi – những y bác sĩ nơi tuyến đầu chống dịch vẫn đang nỗ lực hết sức mình để bảo vệ sức khỏe và tính mạng của người bệnh. Lúc này, tạm gác nỗi nhớ gia đình sang một bên, món quà lớn nhất, niềm an ủi, hạnh phúc nhất của chúng tôi và sự phục hồi của những người bệnh. Vâng “Đi để trở về”, trước lúc lên đường ai trong chúng tôi cũng dặn lòng như vậy. Và chúng tôi luôn chắc chắn một niềm tin đó. Rồi đại dịch sẽ qua đi, nhưng tình người sẽ còn mãi mãi.


Tác giả: Vũ Kiều Giang
Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết